Tôi ngồi trên bậc cửa hút thuốc. Thường ngày tôi không hút thuốc nhưng hôm nay trời lạnh đến mức tuy khói cay trong phổi nhưng lại hun ấm như lửa trại. Ở đối diện nhà tôi có một quầy hàng nhỏ lợp mái thiếc bán gia vị. Không hiểu vì sao quầy hàng này thường xuyên đóng cửa. Và vì một lí do nào đó nó khiến tôi tò mò. Tôi tưởng tượng một người ngồi đó, giữa lối ra vào, bán gia vị từ những lọ to bị lấm bụi đường. Tôi chỉ muốn hỏi người ấy một câu hỏi dơn giản như “ông làm gì đấy?” hoặc “bà bán gì đấy?” Tôi chưa nghĩ được là sẽ hỏi thêm gì nữa vì thực sự là chắc tôi sẽ không bao giờ có cơ hội hỏi gì cả. Cũng có thể vì tôi muốn khám phá hướng trò chuyện sẽ đi, không nghĩ quá nhiều trước. Khi nào đi lang thang trong trung tâm thành phố tôi cũng cố gắng theo nguyên tắc đó. Tôi hay nhờ người dân chỉ dẫn đường tuy đã biết sẽ đi đâu rồi. Thỉnh thoảng tôi ngồi xổm xuống trên vỉa hè xem người ta chơi cờ vua hoặc quan sát một đàn ông xạm da làm gì đó như đánh chìa khóa với một cái máy cũ nặng trịch, tia lửa bắn ra tứ phía. Những hình ảnh bình thường đó có một sức hút kỳ lạ kéo con người vào môi trường xung quanh mình.
Tôi vừa mải nhớ về tia vàng đó vừa rít điếu thuốc lá, một hồi lâu thấy hơi khó chịu. Hai mắt nheo lại, hai má hóp vào, vẻ mặt rất trí thức. Dựng cổ áo khoác lên che gió rồi liếc nhìn lại qua đường. Quầy bán gia vị đã mở cửa làm tôi ngạc nhiên. Ở bên trong vẫn chưa bật điện. Chỉ có nắng xám xuyên qua lối vào. Quầy không có một khung cửa sổ nào. Ở giữa lối vào nhỏ hẹp có bóng người đang ngồi trên ghế đẩu. Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm bóng người đó và cho rằng người ấy cũng đang nhìn chằm chằm lại tôi. Tro thuốc lá rụng xuống chạm giày. Tôi cúi xuống lau tro.
-Zac Herman
Nông dân đô thị thanhnien.com.vn
No comments:
Post a Comment