Khung cảnh:
Hà Nội, đầu thế kỷ XX. Một quán café vỉa hè kiểu Pháp.
Nhân vật:
Ông 1- Người Châu Âu. Đang ngồi tại bàn có hai cái ghế bằng sắt.
Ông 2- Người Châu Âu. Cặp dưới nách tờ “Le Monde” cuộn tròn.
Hai ông đều mặc com-lê. Nói, cư xử lịch sự quá. Dù cung cách có phần không tự nhiên lắm, thậm chí lúng túng, nhưng họ vẫn cố tỏ ra thân thiện.
<Màn kéo lên>
Ông 1: [Giữa sân khấu. Đang ngồi tại bàn, hút thuốc thoải mái, chậm rãi nhấp cà phê]
Ông 2: [Từ cánh trái ra. Vừa thong thả bước vừa chú tâm tới Ông 1, ngập ngừng một lát có vẻ trầm tư. Rồi, với giọng pha niềm tiếc nuối sẽ làm phiền Ông 1, nói…]
Ông 2: Xin làm phiền ông…
Ông 1: Xin ông cứ nói.
Ông 2: Làm ơn cho tôi hỏi…
Ông 1: Mời hỏi, mời hỏi. Xin tự nhiên…
Ông 2: Hơi ngớ ngẩn một chút…
Ông 1: Thưa ông, không thể thế được.
Ông 2: Vậy tôi sẽ…
Ông 1: Cứ hỏi thoải mái.
Ông 2: [Dừng lại vài giây] Thu đã đến chưa?
Ông 1: Chưa đến, chưa đến.
Ông 2: [Ngập ngừng] Ông có…?
Ông 1: Chắc chứ, chắc chứ.
Ông 2: [Ngập ngừng, có vẻ băn khoăn. Rồi đột ngột ngồi trên ghế đối diện Ông 1, không xin phép trước, như thể tin này đã khiến cho ông quên hết nghi thức của mình. Vẻ bối rối, sau đó thất vọng.] Tôi hiểu rồi.
Ông 1: [Đổi đề tài] Thế vẫn còn…
Ông 2: [Đã quên hết vấn đề trước] Mùa hè Hà Nội.
Ông 1: [Gật đầu] Chính xác.
Ông 2: Ông có nhớ…?
Ông 1: Là…?
Ông 2: Vâng, tôi nghĩ thế.
Ông 1: Hồi đó chúng ta có…?
Ông 2: Hồi đó nó đã…?
Ông 1: Thực sự là có.
Ông 2: [Kéo ra một chiếc khăn tay. Lau trán.] Mùa hè…
Ông 1: [Gật đầu] Đồng ý.
Ông 2: Thật là…
Ông 1: [Vẫn gật đầu] Đúng đấy.
Ông 2: [Nhìn vào quầy] À, em ơi! Một cà phê đen. [Quay lại Ông 1] Vâng, tôi vừa nói…
Ông 1: Ông vừa nói…
Ông 2: Ừ, nhớ rồi… [Ngập ngừng] Thu đã đến chưa?
<Màn bắt đầu hạ xuống>
Ông 1: [Ngập ngừng hai ba giây như suy nghĩ, rồi có cử chỉ như sắp trả lời]
<Màn từ từ hạ xuống>
Ông 1: [Không kịp trả lời trước khi màn hạ xuống hẳn]
No comments:
Post a Comment