30.8.12

Đài Bắc 101


Tầng tám lăm của tòa nhà Đài Bắc 101. Nhìn qua tường kính, tôi thấy nó có vẻ không cao đến như đã tưởng khi ngắm nó từ xa, bên dưới. Dải mây mỏng màu xám tro nằm lơ lửng phía trên quang cảnh trong trẻo của thành phố lên đèn.
Khu đô thị dưới kia như quả tim mờ sẫm ngái ngủ đang được kích hoạt liên tục bởi mạng lưới tĩnh mạch, động mạch là những con đường lớn nhỏ đan xen chi chít, phát ra thứ ánh sáng vàng dịu sinh động. Và trên mạng lưới đó là hàng vạn đốm sáng trắng, vàng, đỏ của đèn pha, đèn hiệu, đèn chiếu hậu ô-tô nối đuôi nhau chuyển động ngược xuôi không dứt. Ai đó tại bàn nhận xét rằng những ánh đèn dưới kia lấp lánh như kim cương. Vâng, tôi cũng có thể tưởng tượng vậy.
Ở bên ngoài lớp kính trời lạnh thì phải, nhưng thật ra không có cách nào để biết chắc được cả. Nghe nói ở Đài Loan có nhiều cây xanh; thực sự là có. Phong cảnh ở đây ngắm từ xa thật đẹp. Ngọn núi lớn xanh biếc phủ màn sương mỏng gợi hình ảnh nhà sư ngồi thiền trong khuya vắng, và như thể đó không còn là cảnh thực, mà là bức tranh thủy mặc Trung Quốc cổ xưa.
Thường thì nhìn xuống bất kỳ thứ gì từ trên cao cũng thấy đẹp. Khoảng cách chiều thẳng đứng khiến mọi vật trở nên hiền hòa và xinh xắn hơn nhiều. Song, sau khi những giây phút đầy ấn tượng ban đầu đã qua, tôi thấy mình đang đứng ở đấy một mình trong tĩnh mịch của đêm, hai tay đút vào túi quần. Và dần dần nhận ra các tòa chung cư xung quanh đều bị phủ bồ hóng. Rất nhiều hộp tản nhiệt hình vuông, hình chữ nhật của máy điều hòa không khí treo một cách bấp bênh từ trên cao. Hàng trăm áo quần lót phơi trên các bao lơn. Có thể đây mới là Đài Loan thật sự. Tôi không chắc biết nữa. Ngày mai, sau khi đi Đài Nam, tôi sẽ hiểu rõ hơn về nơi này.
Còn bây giờ tôi cảm thấy hoàn toàn cách biệt thế giới thực bên ngoài. Lớp kính cường lực của công nghệ xây lắp hiện đại ngăn tách giữa tôi và cả một thành phố bên dưới mà tôi đang nhìn xuống. Tôi tự hỏi, liệu ở đây sẽ khiến con người cảm thấy sang trọng hơn hay chỉ làm tăng nỗi cô đơn cố hữu?  
Tôi xin phép rời bàn, đi vào phòng vệ sinh, cố tập trung tư tưởng và tự trấn tĩnh. Bức tường ngay phía sau cái chậu rửa, từ sàn đến trần, vẫn là một mảng kính cường lực trong suốt. Nhưng ngoài kia là phong cảnh đẹp nhất mà tôi từng được ngắm trong khi đi tiểu. Bỗng nhiên tôi xúc động biết ơn.

-Zac Herman 
Đài Bắc 101 laodong.com.vn 

No comments:

Post a Comment